Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

MỘT LẦN LÀM NGƯỜI MÙ

Dàn bài:
Bịt mắt > tìm nước uống > nếm trải khổ cực > vất vả > quí trọng việc học.






MỘT LẦN LÀM NGƯỜI MÙ

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, tôi quyết định thể nghiệm cuộc sống người mù. Tôi lấy một chiếc khăn dày bịt kín mắt lại. Ngay lập tức, trước mắt tôi chỉ còn một màu đen.

Chắc bạn đang tự hỏi tại sao tôi lại làm như vậy phải không? Bình thường, mỗi khi la rầy việc tôi lười học, ba tôi hay đem người chuyện những người không may bị khuyết tật, thậm chí bị mù, nhưng vẫn ham học, còn tôi may mắn khỏe mạnh, lại có đủ điều kiện thì không chịu học hành, để răn dạy tôi. Vì thế hôm nay, nhân lúc không có ai ở nhà, tôi nhất quyết phải thể nghiệm cuộc sống của những người mù.

Lần mò một hồi trong phòng, cảm thấy rất khát nước, thế là tôi đi tìm nước uống. Từ phòng tôi xuống nhà bếp khá xa, lại có nhiều chướng ngại, nên tôi tự nhủ mình phải cẩn thận mới được. Tôi dò từng bước chân. Không biết cửa ở hướng nào nữa. Đang loay hoay, tôi giẫm phải con gấu bông nằm trên sàn. " Ầm ! ", mất thăng bằng, tôi chúi nhủi, trán va vào tường u lên một cục. " Ui da! " Lần sau phải để đồ chơi đúng chỗ mới được. Rút kinh nghiệm tôi lấy tay lần theo tường, cuối cùng cũng đi đến cửa phòng, bây giờ phải băng qua phòng khách - cam go đây! Tôi khom người, vừa bước tới vừa huơ huơ tay để tìm bộ ghế sa lông. Tôi nhớ nó nằm ở đâu đây thôi. " Ối!" tôi hụt chân nhào tới. Mải lo tìm bộ ghế sa lông, tôi quên mất nền phòng khách của nhà tôi được thiết kế thấp hơn xung quanh mười centimet.
May quá! Lần này tôi ngã nhào đúng lên ghế  sa-lông, tuy không bị u đầu, nhưng cánh tay tôi sượt qua cạnh bàn rát buốt. Tôi đau đến phát khóc. Chắc phải bỏ cuộc thôi. Nhưng không, không được! Chỉ mới bấy nhiêu đây mà đã nản lòng thì sau này khi trưởng thành làm sao đối mặt với những thử thách trong cuộc sống chứ? Phải kiên cường lên!

Gắng ngượng đứng dậy, tay xoa xoa vết xước, tôi lại lần mò từng bước đến nhà bếp. Nhà bếp phải rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Việc tiếp theo là phải tìm ly. Tôi men theo tường, cẩn thận từng li từng tí để tránh chạm vào dao hay làm vỡ đồ của mẹ. Sau một hồi xoay xở, cuối cùng tôi cũng đến được kệ ly an toàn. Tôi lấy tay sờ từng chiếc li inox ( hì hì, để lỡ tôi có xảy tay đánh rơi nó cũng không bể ấy mà). Nhưng thật không may, lúc bàn tay của tôi vừa chạm vào chất kim loại mát lạnh, tôi chưa kịp mừng thì ngoài cửa có tiếng gọi lớn: " Đan Đan ơi, mở cửa cho chị !"tiếng kêu lảnh lót của chị làm tôi giật mình khua tay 1 cái, nguyên kệ đựng ly đổ xuống. " Loảng xoảng... loảng xoảng...", " Coong coong...coong coong...", tiếng thủy tinh vỡ vang lên cùng lúc với tiếng chiếc ly inox nảy trên nền nhà. Thôi rồi ! Bây giờ di chuyển mà không khéo bị thủy tinh cắt cho đứt chân .Không còn cách nào khác, tôi đành tháo chiếc khăn bịt mắt ra . Chị tôi đứng bên ngoài nghe tiếng đổ vỡ , vội vàng dùng chìa khóa riêng mở cửa, hớt hải lao vào nhà :" Chuyện gì vậy em ?" tôi thở dài:" Em thử làm người mù". ( Sau khi bịt mắt, tác giả tí hon đã gặp phải rất khó khăn. Tin rằng cô bé đã hiểu được cuộc sống vất vả của người mù.)
Những người mù thật đáng khâm phục! Tuy không nhìn thấy nhưng họ vẫn cố gắng dùng tâm hồn để cảm nhận thế giới.Nhiều người thậm chí còn cố gắng học đọc, học viết để tìm hiểu cuộc sống xung quanh mình.Còn chúng ta, những đứa bé may mắn khỏe mạnh,lại không biết quý trọng việc học. Qua lần thử nghiệm này, tôi càng thấm thía lời dạy của ba cũng như trân trọng cuộc sống hạnh phúc mà mình đang có. ( Phần kết bày tỏ cảm tưởng của "tôi", làm cho bài văn sâu sắc hơn.)





0 nhận xét:

Đăng nhận xét